Tôi từng biết về Hùng Trần, Founder của Got It với hình ảnh một chàng trai yêu máy tính vô bờ từ nhỏ cùng chặng hành trình của anh từ Việt Nam tới Iowa, từ Iowa tới Silicon Valley, và từ Silicon Valley tới Việt Nam yêu thương. Tôi tin, bạn cũng biết những điều ấy, người ta chẳng khó gì để tìm ra thông tin về một người, nhất là những người nổi tiếng ngày nay sau vài từ gõ lách cách trên Google.
Thế nhưng hôm nay, để tôi kể bạn nghe một Hùng Trần rất khác, không phải là Engineer, không phải CTO và cũng không phải Founder mà là Recruitment Master.
Mục lục
Những từ đầu tiên…
Vào một ngày gần Noel, tin nhắn LinkedIn rung với một dòng rất chuyên nghiệp đến với tôi từ một người có chức danh là Founder of Got It,Inc.! Tôi với 8 năm lăn lộn giữa một mớ việc từ công ty to nhỏ đến tập đoàn, cũng lịch sự đáp lại: “Cảm ơn anh, em hiện tại không đi tìm việc mới ạ, em muốn dành thời gian để học thêm một số thứ”. Chỉ vài phút sau, vị Founder nhắn lại về việc “Grab a coffee” tại văn phòng Got It. Tôi nghĩ bụng “Ừ thì đi, chẳng mất gì”, vả lại, tôi đang rảnh.
Tò mò, tò mò, tò mò và sự thật:
Đến Got It với sự tò mò, tôi tò mò xem một người nổi tiếng sẽ ra sao, tò mò xem liệu Founder của Got It có giống mấy anh sếp tay mơ, nói giỏi mà chẳng còn biết gì về phần mềm, và hơn hết tất cả start up đã gọi vốn ở Silicon Valley là như thế nào. Những câu hỏi ấy, dần hé mở đằng sau cánh cửa vô cùng bình dị với hàng chữ Got It.
Tôi phải ngó hai lần, để chắc chắn rằng mình đến đúng văn phòng, và không bị lộn người nói chuyện bởi cái nơi gọi là “văn phòng Got It” thì chẳng giống gì cái văn phòng, nơi mà trong những công ty trước, có lúc tôi đã ở tới mười mấy tiếng một ngày. Chỗ này có người đang nằm, chỗ kia có người đang ăn, chỗ nọ có một đội đang túm tụm bàn cái gì đó. Còn ơ kìa, có một người, na ná cái hình trên mạng hay viết, nhưng mặt mũi thì trẻ hơn, mặc quần jeans áo phông chạy ra bảo tôi “Em chờ anh một chút nhé, sáng giờ bọn này nó hành anh kinh quá”. Đó là câu đầu tiên của Hùng Trần.
Cách Hùng Trần chinh phục ứng viên
Sau đó, tôi có 1 tiếng “phỏng vấn ngầm” với Hùng Trần, cái cuộc nói chuyện ấy, không phải như các cuộc nói chuyện các bạn đang nghĩ trong đầu đâu, không hỏi skill set, không nói chuyện lương lậu, chỉ nói về đam mê. Hùng Trần nói về Got It, từ cái thuở mà mấy anh em còn trong phòng “rẻ rách” tại Đê La Thành mà ứng viên đã từng đóng cửa ra về ngay lập tức khi tới, đến Got It ngày nay. Và anh kể Tại sao anh tạo ra Got It, Triết lý của Got It là gì và anh cũng như mấy anh em đã tạo ra cái gọi là KaaS platform của Got It ra sao.
“Mà đố em biết, platform khác gì với application”. Hỏi nhưng không phải để tôi trả lời, Hùng Trần kể về giấc mơ của anh cùng Got It, nơi anh sẽ tạo ra ecosystem ra sao, cái anh tin vào Got It. Ở người Founder, mà tôi không biết tuổi thật của anh, ánh lên đôi mắt sáng như chàng sinh viên 18 ngày đầu nhập học.
Tôi tự hỏi mình, trong những năm tháng đi làm, có bao nhiêu người giữ được ngọn lửa này ? Và đó là lúc tôi nghĩ, có lẽ mình chưa “rửa tay gác kiếm đi học được”, nhất định, phải về đây!
Đằng sau xạ thủ săn đầu người là… phao
8 năm trong nghề, tôi đã đi “săn” nhiều người, săn nhiều vị trí, nhưng đây là lần đầu tiên tôi “bị săn” bởi một người thợ săn nghiệp dư. Thế nhưng rõ ràng không phải là sự ăn may, Hùng Trần “có bài, có bản” hẳn hoi. Ấy thế nên, khi mới về Got It vài ngày, anh đã lôi hết phao ra, bày ra mặt bàn bảo “Quà cho em này”. Tôi hì hụi ngồi xem phao ra sao.
Thì ra Hùng Trần thủ sẵn, nào là sách từ Google, nào là phỏng vấn, nào là săn đầu người, tất tần tật, không biết cơ man nào là “phao”. Tôi choáng, Founder bận kinh dị mà đọc gì đọc lắm thế, tôi vừa đọc “phao” vừa lẩm nhẩm. Có phần “ganh tị” với tài năng của “đối thủ” mới này.
Về sau, anh ngồi tỉ mẩn hướng dẫn tôi dùng “phao” và tạo “chiến thuật” cho từng trận, tôi cứ gọi là được mở mang tầm mắt, vì những “vũ khí lạ” từ đâu đó mà người ta gọi “Thánh địa Silicon Valley”.
Khó tính trời sinh & 20 năm “chửi”
Tin tôi đi, nếu bạn làm việc cùng Hùng Trần thì hình ảnh “chàng sinh viên 18 tuổi” ở phía trên tôi vừa kể tan biến ngay lập tức. Để mà kể về cái sự xấu xa của anh, tôi có lẽ phải dành 10 series mới hết, nhưng tóm gọn lại là “trời sanh người khó tánh quá!”. Có lúc là những lỗi nhỏ: “Này, offer letter thiếu 3 dấu chấm rồi, tìm đi em”, hay là những vụ to động trời Hùng Trần vẫn hay nói “Cái slide gì mà lắm chữ đau mắt quá”, cho đến khi anh hết chịu nổi bảo “Về nhà làm lại”. Tôi “ôm bụng” hận lắm, phải “phục thù”.
Còn về phần Hùng Trần, nghe xem chừng sau khi chửi thì có vẻ hỉ hả lắm, lại cười như “chàng sinh viên 18 tuổi”. Sau đó anh ra chỗ tôi bảo, này cho xem, dùng cái này cái kia thử đi, data driven đi em. Một câu nói, và tôi lại hì hục xem “nó là như thế nào”. Buổi sau “phục thù” thành công, anh ngồi dưới bảo ừ tạm được.
Ấy thế nhưng mà, ngày nào “chàng sinh viên 18 tuổi” cũng bắt được lỗi sai của tôi, ngày nào cũng “chửi lên chửi xuống”. Và như để an ủi, anh gửi cho bài viết: Bị sếp cũ mắng chửi suốt 20 năm…, tôi mặt méo xệch bảo: “Này, đừng định chửi em 20 năm chứ anh…”
Thế nhưng trong lòng, tôi biết rõ lắm, đằng sau mỗi câu của Hùng Trần, người ta sẽ phải dành nhiều giờ, có lúc là nhiều tuần, để bồi đắp những lỗ hổng kiến thức ấy, để mà học hỏi, để tiến lên và trưởng thành!
Hùng Trần, một người anh rất khác!
Giờ mỗi ngày, tôi đều làm những việc khác với 8 năm qua tôi đã từng làm. Có bạn hỏi tôi, “vì sao lại là Got It ?”, thậm chí có người nói “Got It trả em bao nhiêu ?”, tôi cười “Got It trả hạnh phúc, rất nhiều hạnh phúc”.
Nhờ có một Hùng Trần “chiến thuật”, tôi mới có cơ hội được sống hạnh phúc mỗi ngày. Nếu bạn biết rằng, bạn ở công ty với đồng nghiệp còn nhiều hơn số giờ bạn dành cho người thương của mình, tôi tin bạn hiểu ý nghĩa của hai từ hạnh phúc.
Hàng ngày, tôi vẫn “dép tông, quần bò, áo phông” đi làm (điều tôi mơ ước 8 năm chẳng được), mấy anh lớn thì “Lại bị đại ca mắng hả ?”, mấy đứa em nhỏ thì “Chị Linh chị Linh”, còn xa xa thì kia, Hùng Trần vẫn: “Này, xem lại đi, có muốn bị tẩn không?”
Tôi cười hớn hở: “Này, em mà nghỉ việc anh sẽ buồn lắm đấy, lấy ai mà chửi hàng ngày”.
Tôi đã lại sẵn sàng cho ngày mới tại Got It.
Và Hùng Trần, từ bao giờ với tôi cũng chẳng phải sếp nữa, giống như “đại ca” trong nhà, dạy tôi những điều mới mẻ, và sống hạnh phúc mỗi ngày.
Đó là câu chuyện của tôi, bạn thì sao, chúng ta cùng chia sẻ…!